ba cái tôi gã xuống sàn…
-Em còn nghĩ tới Nhân không…nó sắp vào rùi …em mà như vậy nó sẽ buồn lắm em phải sống ..không chỉ sống mà phải sống thật tốt còn thay Dũng nuôi dạy Nhân chứ…em suy nghĩ kĩ lại đi…-Thành nói…Đúng vậy người thì củng đã chết rồi …mình phải sống vì Nhân…được mình sẽ…sống tốt…sống luôn cả cho phần của Dũng nữa…Dũng nè…em hãy yên tâm anh sẽ không bao giò quên em cả…
-Ba Bảo sao ba lại nằm đó…bẩn lắm đó…-Nhân chạy vào nói…
-À ba bắt con chuột á mà…ừ mà hum qua sinh nhật con vui không…-
-Dạ vui nhưng mà ba đi đâu vậy…
-À ba đi mua quà..mà nó bị rơi mất tiu rồi…
-Không sao chỉ cần ba và ba Dũng ở bên con là con vui rồi…-Nhân nhắc tới Dũng làm tim tôi như bị bóp chặt lại…
-Con nè…ba Dũng đi rùi ba đi mãi không về với ba con mình…-Tôi nói và nước mắt cứ rơi…
-Sao ba khóc …ba nói là đàn ông không khóc mà…nếu không có ba Dũng thì con sẽ bảo vệ ba …chừng nào ba Dũng về thì con trả ba cho ba Dũng …ba đừng lo nhe…không ai ăn hiếp ba được đâu…-Nhân nói rồi ôm lấy tôi…tôi ôm lấy Nhân rồi nuốt nước mắt vào trong…tôi Nhân và mọi người về nhà ..tôi nhất quyết không cho đặt bàn thờ Dũng vì tôi vẫn tin Dũng chưa bỏ tôi…tôi thay Dũng đãm nhiệm chức vụ tổng giám đốc vì làm trợ lý lâu nên tôi củng khá thành thạo…nhưng dù công việ thế nào thì tôi vẫn không quên tìm Dũng và cả chăm sóc cho Nhân…không bao giờ tôi để Nhân thiếu thốn tình cảm gia đình vì thế tôi đón ba mẹ lên ở cùng mạ nuôi và cả Nhân..Một năm trôi qua nhanh chóng công ty củng khá vững mạnh và được mở rộng ra cả nước và cả nước ngoài…tập đoàn Thanh Lan nay đã trở thành một tập đoàn khá tiếng tăm cả trong và ngoài nước…nỗi đau mất Dũng đã lành nhưng nó vần rỉ máu khi Nhân nhắc tới ba Dũng…Nhưng tôi vẫn cho người tìm Dũng…tìm chừng nào tôi chết đi thì thoay..tôi không tin Dũng bỏ tình yêu của tôi dễ dàng như vậy…một năm trôi qua…tôi nhớ Dũng lắm …nhất là khi tôi mở quyển nhật kí mà tôi và em ấy viết từ hồi đại học từ khi chứng tôi sống chung và tới giờ tôi vẫn viết… “Dũng à em về đây đi mà…anh sắp nhớ em chết mất” đó là câu mà mỗi ngày mỗi trang nhật kí tôi luôn viết và có khi Nhân củng viết cho Dũng…: “Ba Dũng mau về với con đi …con muốn ngủ với ba…con muốn thơm ba cả ngày …và con muốn ba Bảo không khóc mỗi đêm nữa…ba biết không ba Bào từ ngày ba đi hư lắm lúc nào nhìn hình ba con mình là khóc đó…ba mau về đi con nhớ ba nhìu lắm…” .Nhân dù mới 8 tuổi nhưng biết tôi buồn khi nhắc tới Dũng nên Nhân củng ngoan lắm không cải lời nhưng có lúc nó nhớ Dũng quà rùi buột miệng hỏi : “Ba Dũng chừng nào về ba Bảo…” thấy tôi buồn là nó làm đủ trò cho tôi vui vì vậy tôi không thể nào buồn được lâu …
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại http://HotVkl.Sextgem.Com - Wapsite giải trí người lớn miễn phí.Hãy truy cập vào Wap thường xuyên và giới thiệu Wap tới bạn bè của bạn để Wap ngày càng phát triển nhé
----------------------------------------------
Hum nay như mọi ngày cuối tuần khác tui cùng Nhân và Thành đi thăm cô nhi viện mà lúc trước tui và Dũng ở…Nhân củng khá thích …vốn là một đứa bé ngoan ngoãn tôi luôn dậy Nhân phải tôn trọng người có số phận kém may mắn hơn mình….và Thanh Lan không chỉ là một công ty mà là một chuổi cô nhi viện từ Bắc vào Nam vì thế Thanh Lan nhanh chóng được báo đài và giớ truyền thông PR..nên số tiền mỗi tháng chi co các viện không nhằm gì so với số tiền thu vào…tuy nhiên lúc đầu tôi giúp đỡ không chỉ vì lợi nhuận mà vì thương mấy em thoay…Đang tró chuyện với bọn trẻ thì điện thoại tôi reo lên…:
-Cậu Bảo tôi tìm được cậu Dũng rồi nhưng cậu ta hình như mất trí nhớ và đang ở cùng một người phụ nữ tại Vũng Tàu cậu đến ngay nhé…-Đàn em của Thành gọi tôi…vì một năm qua tôi củng khá thân với bọn họ vì tôi đã lập ra một công ty vệ sĩ và cho họ được đào tạo chuyện nghiệp và không còn sống như côn đồ nữa…
-Chắc không…đừng để em thất vọng như mấy lần trước nhe anh…_tôi nói…tôi củng không quá vui mừng vì năm qua tôi đạ từng vỡ òa và củng đã từng tuyệt vọng…
-Chuyện gì vậy Bảo..-Thành hỏi…
-Người của mình tìm thấy Dũng…anh và em đi thoay…-Tôi nói
-Nhân con muốn gặp ba Dũng không…đi theo ba và chú Thành nào…-Tôi nói nhìn mặt Nhân hớn hở…
-Con biết mà ba Dũng sẽ về…nhưng mà nếu không phải ba Dũng thì ba Bảo củng đừng buồn nhe…-Nhân nói rùi ôm tui..
-Ồ nay còn biết an ủi ba nữa chứ…-tôi nói rồi véo má Nhân
-Con lớn rùi nhe…ở trường con còn có bạn gái nữa đó nhe…-Nhân nói rùi nhìn tôi …
-haha thằng này mai mốt chắc làm bao nhiêu cô gái chết đứng đây..-Thành vừa lái xe vừa nói…cả xe vui hẳn lên…đến nơi tôi và Nhân đi vào một quán mì…
-Dạ quý khách ăn gì ạ…-Tiếng nghe quen quá…
-Ba Dũng con nhớ ba lắm…-Nhân nói rồi chạy lại…là Dũng đúng là gương mặt đó…hình dáng đó…va giọng nói đó nhưng sao ánh mắt lại lạ thế…
-Cháu có nhận lầm không…chú chưa gặp cháu lần nào…-Dũng ngơ ngác nói…
-Dũng em không nhớ anh à…-tôi nhìn Dũng và nói…
-Chuyện gì vậy con…-Một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đi ra..
-Dạ nhóc này kêu con bằng ba rùi những người này lạ lắm…mà mẹ vào nghỉ đi…-Dũng nói..
-Không cha con gì hết đi ngay cho tôi…-Bà ta vừa nói vừa quát làm Nhân sợ quá chạy lại tôi…
-Bà ơi …cháu nó còn nhỏ sao bà lại quát cháu nó như thế…-Tôi nói…
-Đi ngay ra khỏi đây nếu không tôi sẽ gọi công an…-Bà ta lại quát …
-Thoay chúng ta đi con …-tôi dắt Nhân đi ..nó vẫn còn không muốn xa Dũng sau một năm xa cách…Nhân chạy lại Dũng ..còn em ấy thì bưng tô mì ma không chú ý …
-Nhân coi chừng kìa con…-tôi chạy lại ôm Nhân vào long…cả tô mì nóng hỏi đổ tất vào người tôi…đảm bảo Nhân không có chuyện gì thì tôi mới đỡ Nhân ngồi dậy…
-Ba có sao không…-Nhân nói…
-Ba không sao nhưng nhớ lần sau cẩn thận…-Tôi nói…tôi nhìn sang Dũng cậu ta nhìn tôi vs ánh mắt quen lắm rồi cậu ta ôm đầu và chạy vào trong…
-Mấy người đi chưa không đi thì tôi đánh đó…-Bà lão cầm cây chổi ra và nói…
-Con có điều muốn nói với bà…con xin bà …bà nghe xong rồi làm gì con củng chấp nhận…-Tôi nói
-Không nghe gì cả…-bà nói rồi đánh vào vai tôi...
-Bà đừng đánh ba con…-Nhân nói…
-Anh Thành giữ Nhân lại giùm em …anh đừng xen vào…Bà con và Dũng yêu nhau tụi con có gia đình và có một đứa con là Nhân…rồi vào ngày sinh nhật của Nhân, Dũng mua quà cho Nhân rùi bị tai nạn…mọi người nói dũng chết nhưng con không tin một năm nay không khi nào là con không đi tìm Dũng….và…
-Im ngay…bà nói rồi đánh tôi một cái vào đầu…máu chảy ra tôi vẫn cứ nói…
-Và hôm nay đây con đã tìm thấy Dũng…bà biết không con vui như chết đi sống lại…con biết bà thương Dũng nhưng bà chỉ sống với Dũng một năm con đã sống cùng Dủng suốt 7 năm trời…và Nhân nó gọi Dũng là ba hai năm bà thấy thái độ nó khi gặp Dũng là bà biết rùi đó….
-Im ngay …im ngay..cho tôi…-Bà vừa nói vừa đánh tôi…khắp người tôi đau cả lên rùi tôi ngất…
-Ba Bảo tỉnh dậy đi …sau ba chảy máu thế này …con ghét bà lắm…bà cướp ba Dũng của con giờ thì ba cướp luôn ba Bảo của con…-Nhân hét lớn tôi chỉ nghe vậy rùi tôi ngất đi mất
-Tôi tỉnh dậy là đã khuya rồi…tôi đang nằm trên giường …không phải bệnh viện ..Nhân đang nằm kế bên tôi…Thành đang nằm bên kia…
-Dậy rùi à..-Bà lão nói…-bà xin lỗi bà đã đọc cuốn nhật kí của con và Dũng bà quá ích kỉ quá hả con…nhưng con hiểu cho bà…bà sống một mình nhưng từ khi Dũng đến thì bà rất vui vui vì bà có người kế nghiệp…
-Bà à…con hiểu nhưng Dũng có cả một hệ thống công ty ở nhà…nếu Dũng đi thì mẹ anh ấy sẽ làm sao…-tôi nói…
-Thoay
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F — Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ...Chi Tiết
Cho tác giả chia sẻ một xíu ...tác giả rất thích độc thể loại truyện này nhưng tg là trai thẳng 100% luôn....Chi Tiết
-ưm...ưm...nhanh nữa đi! Hàng loạt những âm thanh gợi tình vang lên khiến cho người nghe phải đỏ mặt. Bên trong căn phòng đầy sang trọn...Chi Tiết
Đời Callboy là một tự truyện chân thật của một "người trong cuộc" tự viết về mình....Chi Tiết