thì ngồi kế mẹ tôi…ôi chân tôi không cảm giác gì cả…không lẽ nó bị cưa mất rùi…hả…
-Mẹ chân con bị sao vậy mẹ…-tôi nhìn mẹ chằm chằm…
-Củng may là có người sơ cứu kịp nếu không là phải cưa vì ngoại tử rùi…chảy máu nhiều …mà mày làm gì ra nông nổi vậy…-Mẹ nói tôi vs ánh mắt ương ướt…
-Phù…may quá hén mẹ…mà con củng không biết nữa hình như là con qua đường rùi bị xe tông rùi tên đó hắn bỏ chạy mất rùi …con không biết gì cả…-tôi nói …củng may là không tàn phế nếu không là tôi hận mình lắm nhìn lại thấy nó băng có miếng là biết mẹ hù mình rùi…nghe bác sỉ nói tuần sẽ hết thoay…
-Mà cái thằng lúc nảy là ai vậy nó lo cho mày lắm đó nghe nói nó sơ cứu cho mày rùi đưa mày vào rùi chờ phòng cấp cứu đến khi mày tỉnh rùi nó đi rùi..-mẹ nói
-Dạ chắc người tốt thoay mẹ à con có quen ai ở đây đâu hehe…-tôi cười..
-Bị vậy rùi còn cười…mà mày làm gì mà ở đây vậy…tao nhớ trường mày ở Thủ Đức mà…-Ba nói
-Tại con đi lên lấy tài liệu ôn thi thoay,…-tôi nói…
-Ừ mà thoay mày nghỉ đi còn lấy sức để dưỡng bệnh sắp thi cử mà vậy không biết sao nữa…-Mẹ nó than thở
-Con sẽ giúp hai bác…nhà con gần đây mà-Giọng hắn nói vào …
- A lúc nảy quên cảm ơn cậu ..mà cậu quen gì với thằng Bảo z…-Mẹ hỏi
-Dạ con là….-anh định nói tôi chen vào
-Con không quen anh ta…ba mẹ con mún ngủ ba mẹ mời anh ta về giùm con nhe…-tôi nhìn mẹ nói mà không thèm nói tới hắn….
-à hai bác cứ về đi con ờ đây chăm sóc em nó cho vì em nó học dưới đây với lại gần thi nên củng bất tiện nên…-hắn nói như chuyện của mình…
-Mẹ con ở KTX củng được mà chỉ cần cây nạn là con sẽ đi học được thoay …nên không cần làm phiền người ta đâu mẹ…-tôi nói
-Ừ vậy thì nhờ cậu nhe mà cậu là ai mà giúp con tôi nhiệt tình vậy….-mẹ nói như không nghe tôi gì cả…
-dạ con là anh khóa trên ạ củng thân lắm cậu ấy thường đến nhà con lấy tài liệu lắm….với lại em con và Bảo nhà mình là bạn thân-hắn nói…
-Ừ từ nhà lên đây củng 2 tiếng củng khá bất tiện …nên nhờ cậu vậy chúng tôi ấy nấy quá…-mẹ nói…
-Mẹ con là con mẹ sao mẹ không nghe con vậy con ở…_tôi đang nói thì mẹ quát…
-Tay chân ra như vầy mà mày tính leo lên cầu thang 4 tầng à…mà sao ân nhân đứng đó mày không cảm ơn à mày cứ lơ lơ vậy …không cảm ơn à…t dậy mày vậy à…-Ba nói…
-Dạ …không sao đâu bác …con với em nó mà cảm ơn gì cả…với…-hắn đang nói tôi bực mình quá mà nói…
-dạ cảm ơn ân nhân ạ..-tôi nói mà không nhìn hắn…
-Sdt của bác nè có gì có gì thì báo cho bác biết thằng này nó cứng đầu lắm…-Ba nói…
-Dạ…-hắn nói…Thế rùi tôi hắn ba mẹ cùng về nhà hắn …ở đến chiều thì ba mẹ củng về…rùi cảm ơn hắn tới tấp …nếu mà ba mẹ biết con người hắn thì chắc ba mẹ mình thất vọng lắm…xong hết việc ba mẹ nó về nhà và dặn đủ thứ chuyện trên đời còn nói nếu nó không nghe lời hay có chuyện gì thì cứ thẳng tay …nói xong ba mẹ về nhà tôi thì nằm trong phòng hắn…
-Có đi đâu thì nói Ck giúp chứ như vậy thì làm sao tự làm được…chắc tắm củng cần giúp quá ta hahah-hắn nói mà tôi tức lộn ruột lên não…
-….-tôi không nói mà cứ lấy máy nghe nhạc ra và nghe mặc kệ….
-….-hắn thào máy nghe nhạc ra và giữ tay tôi lại tôi không động đậy được và hắn nói…
-Em nghe anh nói nè…Gia đình anh ở quê chỉ còn có mẹ anh…nhưng mẹ anh bị bệnh tim nên không chịu được xúc động mạnh…-Hắn nói vấn đề không liên quan tôi hất tay hắn ra và nghe nhạc tiếp…hắn không tha cho tôi mà cứ tháo tay nghe ra và lần này thì nén máy nghe nhạc của tôi xún đất…tôi im lặng xún giường nhặt mà cái chân tôi thì cà nhắc rùi tôi mất đà té xún đất ..tôi đau quá nằm đó đỡ đau nhưng hắn tới ẳm tôi lên giường và nói…:
-Em nghe một lần này nữa thoay rùi quyết định sao tùy em…-Anh nói tôi chẳng thèm nhìn hắn rùi đẩy hắn ra …không thèm nhìn hắn lấy một cái mắt thì cứ nhìn xoáy vào một điểm trên trần nhà…hắn hình như đã không còn kiên nhẫn rùi đi ra ngoài…sao khi vào hắn mở cửa cái rầm làm tôi giật mình…tay cầm một con dao…hắn tiếng lại tôi với gương mặt lạnh lung…tôi không sợ hắn đâm tôi chả thàm nhìn hắn cứ típ tục nghe nhạc…bỗng hắn tiến lại đưa phần cán cho tôi tay thì cầm phần lưỡi hắn nói…:
-Em cầm đi nếu mún thì cứ việc làm gì thì làm nhưng chỉ cần nghe anhn nói thì được rồi…-mặc dù nghe hắn nói nhưng tôi không quan tâm cứ nghe nhạc tiếp ..hắn cứ đứa cán dao cho tôi tôi bực quá hất ra một bên còn rùi típ tục nghe nhạc tiếp …bổng hắn im lặng nhìn tôi chầm chầm …tôi nhìn hắn rùi nhìn xún tay thấy tay hắn đang chảy máu còn...thì ra từ nảy giờ hắn cầm lưỡi dao…tôi hất làm tay hắn đưt máu chảy nhìu lắm hắn thì nhìn tôi chằm chằm tôi vội tháo tay nghe ra lấy bong băng trong tủ kế bên giường rùi nhìn hắn nói…:
-Đưa dao đây…-tôi nói lạnh lung hắn nhìn tôi chằm chằm…
-Có thả ra không hả…tính để chảy hết máu trong người mới chịu thả hà..-tôi nhẹ nhàng gởi con dao ra….-Dư máu hay sao vậy…-tôi im lặng lau máu trên tay cho hắn …đang băng vết thương thì hắn nói…
-Ba anh chết lúc anh mới lên Đại học…ông bị tai nan giao thông từ đấy mẹ anh bị bệnh lun không chịu được xúc động mạnh…mà nếu mẹ biết con dau mình là một cậu con trai thì…chắc mẹ sẽ chết mất…anh sẽ hối hận suốt đời này em à…vì anh quá yêu người con trai đó…không muốn xa người ấy dù chỉ một ngày cà…nhưng Nga đã biết và nói sẽ nói cho mẹ anh nên…anh mới nói như vậy chứ em nghĩ anh vui lắm sao…Anh yêu em thật anh à nếu em ra đi hay lạnh lung với anh thì em giết anh cho rồi….hứt…hứt…-Anh nói và khóc …tôi nhìn lên nhịn không nỗi mà :
-Hahaha-anh làm gì như con nít vậy coi kìa nước mắt còn hứt…hứt nữa chứ…-hahaha…
-Em có thể giả bộ xúc động động được không vậy-Anh nói
-Tại em thấy anh mắc cười quá nên không kiền được haha..-tôi nói…
-Em nè anh nói lại lần nữa…anh khôn cố….-Anh với vẻ mặt nghiêm chỉnh…thì tôi hun vào môi anh một cái thật sâu anh củng hưởng ứng…
-Em xin lỗi vì em quá nông nỗi mà không hề nghĩ đến cảm xúc của anh …dù em yêu anh rất nhìu …hum đó em tính ra công viên chờ anh về rùi về chung vs anh nhưng em không ngờ lại ra như vậy….-Tôi nhìn anh …
-Anh …-anh nhìn tôi tính nói gì đó
-À …chết quên mất…anh tụi bạn em mún em xin anh xún quê anh chơi Trường nói nó nhìu cảnh đẹp lắm với lại…-tôi đang nói thì anh ngắt lời
-Nhưng mà em đang bị như vầy thì đi đâu hả…không là không…chừng nào hết đi rùi tính …với lại thi cử tới nơi rùi mà đi đâu…chừng nào thi xong xún dưới ở lúc nào về củng được…-anh nói…
-Anh à..-tôi nhìn anh nghiêm túc…
-haha gì mà nghiêm túc z –anh cười hế hề…
-cười nè cười nè…em đang nghiêm túc nhe…-tôi lấy cồn đổ vào vết thương của anh…
-Á …ám sát người đẹp à—anh lại cười…
-Em mún nói nghiêm túc về chuyện của mình anh không nghe thì thoay…em không đùa nữa..-tôi nhìn anh chăm chăm
-Không chia tay hay đại loại rời xa anh nhe…-anh nũng nịu
-Anh à…chuyện mình đi tới đâu đây anh chúng tay yêu nhau nhưng ai mà có thể chấp nhận chứ …gia đình em thì bảo thủ …gia đình anh thì có mẹ anh…hay ….là…mình…-tôi nói..
-Không …anh cấm em nói từ đó ran he nếu nói ra thì anh sẽ chết đó…em nghe chưa..-anh nói..
-Anh mà nói chết nữa là em không tha anh đâu đó em cho anh chết chưa…mà thoay cứ hạnh phúc cái đãviệc khác để sao…-tôi với ánh mắt quyết tâm
-ừ-anh nhìn tôi cười…
-mà không phải 14 ngày đâu hả anh…-tôi nhìn anh…
-Làm đầu anh thấy em ngốc vậy đó…nếu em mún 14 ngày nữa anh c…h…ế…-anh đang nói…
-Im ngay anh mà nói chữ đó ra thì em không thương anh
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F — Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ...Chi Tiết
Hum nay là sinh nhật lần thứ 7 của Bảo Nhân, Dũng và tôi tranh thủ sắp xếp công việc về tổ chức sinh nhật …...Chi Tiết
-ưm...ưm...nhanh nữa đi! Hàng loạt những âm thanh gợi tình vang lên khiến cho người nghe phải đỏ mặt. Bên trong căn phòng đầy sang trọn...Chi Tiết
Đời Callboy là một tự truyện chân thật của một "người trong cuộc" tự viết về mình....Chi Tiết