e trai à …-hắn vừa nói vừa đưa lên một ống tiêm tiêm vào người tôi tôi hắn không làm gì tôi tưởng hắn tha tôi không ngờ hắn nói
-chờ vài phút e sẽ van xin anh thoay hahah-hắn nói với giọng hớn hở tôi đã ngầm hỉu ra thứ mà hắn tiêm cho tôi rùi …tôi thấy nóng rầm rầm tôi khó chịu vô cùng hắn nói:
- đến lúc rồi em à- hắn sờ xoạng tôi, tôi như không suy nghĩ gì cà mà dồn hết sức la to cầu mong ai giúp tôi:
-cứu tôi với cứu với anh Tú ơi anh Tú ơi …em không bướng nữa đâu anh à em sai rùi -tôi la trong vô thức bỗng :
-Thằng khốn nạn –một giọng nói quen thuộc là anh …anh Tú huhu cảm ơn trời ạ…tên xe ôm chạy mât sau cú đánh của anh hắn vọng lại:
-mày nhớ đó thằng khốn-
Anh chạy tới cởi trối cho tôi nhưng sao tôi thấy trong mình kì lạ lắm tôi mún “ra” thuốc bây giờ có tác dụng tôi ôm châm lấy anh hôn nòng nhiệt …hình như anh nhận ra và giúp tôi…30 phút sau tôi mệt lả người nằm dài trên tay anh hai người không mảnh vải …anh nói trông vui vẻ:
-Anh trả nợ em rồi nhe 26 năm gìn giữ của tôi huhu…..thoay mặc đồ vào về thoay ăn sinh nhật nữa chớ -..
-dạ-tôi như e thẹn trước câu nói của anh huhu tôi đã …quê quá đi mất củng tại tên kia huhu
-tôi mặc đổ vào vết thương như đau hơn sau “màn nồng nhiệt” vừa rùi tôi không đi nổi …anh biết vậy cổng tôi ra xe và chở tôi ,anh hỏi:
-Giờ mún về ktx nữa không nà…
-…..
-sao im z ,làm nên chuyện tày trời vs người ta rùi tính không chịu trách nhiệm à-anh nũng nịu…
-e xin lỗi tại do thuốc em không kiềm chế được …em xin lỗi
-không xin lỗi suông z được …cậu phải lo cho tôi suốt đời à …
-hả …e là con trai mà…anh-
-thì có sao đâu …tôiu mất thích cậu mất rùi Bảo ơi làm sao đây
-….-tôi nghỉ thầm “em củng bắt đầu thích anh rùi”
-ê tính chuồng lun hả…
-giờ anh mún em làm sao chuyện lỡ rùi ….em chịu trách nhiệm là được chứ gì –tôi lở miệng…
-ừ z đi haha –anh cười to như mún cà thế giới biết
-làm gì cười dữ z-tôi nói
-thì có người “iu” rùi –
-a…a..a-tôi tìm cách nói lại nhưng thật sự tôi rất mệt tôi ngủ thiếp trên lưng anh lúc nào không hay anh kéo tay tôi ôm vào người anh ấy …anh chạy một tay tới khi về tới nhà…
Sau một hồi ngủ quên tôi tỉnh giấc khung cảnh trước mặt tôi là cổng nhà anh, và tôi đang nằm trên lưng anh tay tôi thì được anh nắm chặt như mún không để tôi đi tiếp vậy ấy….tôi cảm thấy mình hạnh phúc ghê lắm cảnh giác này lạ lắm nó chưa từng hiện diện trong tâm trí tôi …tim tôi đập nhanh như chư từng được đập từ khi sinh ra…mặt tôi đỏ bừng …tôi nhớ lại chuyện lúc nảy …ngại chết tại tên khốn nạn xe ôm kia …mà hắn “dâm tặc” chơi thuốc kích thích lun củng may là có anh không thì tôi không biết mình ra sao nữa van xin hắn ..như tôi xin anh …mà tôi củng hay lần đầu mà đã z rùi chắt tôi đọc truyện Nam x Nam nhiều nên áp dụng thoay mà không biết anh có sao không nữa tôi như con thú z mà …tính tôi thì e dè nhẹ nhàng mà sao có thuốc vô sao tôi …z chài…hà sao mình cảm thấy đói quá nè…từ chiều có ăn đâu…”ột ột..ột”bụng tôi kêu kìa….
-Thức rồi thì xún đi vợ(vk)…tay chồng(ck) mỏi bụng ck đói lưng ck nhứt (vì…hehe..) nhưng tim ck đang vở òa vì hạnh phúc đây- Anh nói mà tôi nghe mắc cở vô cùng…tôi nói :
-Anh không biết ngượng à ai Ck ai Vk hả…tui là con trai mà gọi z tôi không thích nhe…với lại anh và tôi có yêu thương gì âu mà xưng hô kì z …anh mà Vk này Ck nọ thì tôi không vào nhà lun..ột..ột .ột bụng tôi lại kêu…
-Ai nói không yêu hả…anh không chắc là yêu có thích anh không anh thì thích em ngay cái lần gặp đầu rùi từ cái cách em nói chuyện làm mọi người phải bật cười cái bướng bỉnh đến đáng yêu cái ngang ngược của em….mà không vào thì ờ đây cả đêm lun dù gì Ck củng đang ấy hạnh phúc với lại ai đói chết biết liền bụng kêu to z mà haha ….mà nè không có Ck là Vk tiêu rùi nhe …công trình Ck gìn giữ 25 năm trời Vk phá trong 25 phút thoay …giờ còn ê đây…. -anh cười khoái chí ….tôi củng cảm thấy vui vui khi nghe anh nói nhưng tôi nghĩ anh đang nhầm thoay người như tôi mà ai thèm chứ….
-tôi nói không kêu z nữa coi mà nè đừng nhắc chuyện ấy giùm tôi đi tại tên xe ôm kia chứ đau phải tại tui đâu…tui…tui …anh mà nói nữa là tui đi đấy-tôi ngại ngùng và bước xún xe một cách khó khăn nhưng tay anh nắm chặt làm tôi không tài nào gỡ ra được…
-Vk sao không có trách nhiệm vậy tay…làm người tay ra vậy rùi không chịu trách nhiệm …với lại tại Vk mà ai biêt bướng quá làm gì làm Ck đuổi theo gần chết lun …xén bị xe đụng lun đó …-anh nũng nịu làm tôi không biết làm gì nữa mà trả lời không suy nghĩ.:
-Khỏi kể công tôi chịu trách nhiệm là được phải không....làm Vk thì làm ai mà sợ …mà ông có sao đâu mà lại là lố z con trai vs nhau mà có gì đâu…-hả tôi nói gì z chài
-quân tử nhất ngôn-anh nói và đưa tay kia ra bắt tay tôi
-a …a…a….tôi –tôi ngại ngùng nhìn tay anh
-ê Vk làm s z mới quả quyết lắm mà giờ mún nuốt lời hả…-anh nói và đưa tay tới tôi …tôi bắt lấy bóp chặt cho bỏ ghét
-Nhất ngôn thì nhất ngôn…mà tôi có hai điều mún thoảy thuận….thứ nhất chuyện này kéo dai 14 ngày thoay mọi chuyện sẽ kết thúc mãi mãi tôi nghỉ anh đang lệc lạc với tình cảm của mình thoay …chứ tôi với anh là con tai mà sao có thể…còn thứ hai là khi có người lạ không được gọi như z…
-Ai nói z hả Vk…làm sao cho Vk tin đây hả…tại sao Nam x Nam lại không thể chứ có khối ngoài kia kìa….
-Đúng là có cả khối nhưng có mấy trong cái khối đó hanh phúc bên nhau chứ…cả gia đình tôi sẽ không tha cho tôi khi biết tôi lấy một thằng con trai…và gia đình anh nữa…ai dám chắc chắn cho tôi và anh một hạnh phúc chứ …rùi cả hai sẽ đau đau rất nhìu…
-Anh sẽ cho em biết 14 ngày củng được sau 14 ngày em sẽ tin tưởng gọi anh bằng Ck …anh và em sẽ hạnh phúc còn giờ vào ăn thoai anh đói và mệt lắm rùi..
-Ùa..-tôi khẽ gật đầu…
Lúc này vết thương ở chân tôi có vẻ rất đau đi cà nhắc thoay …anh đi trước tôi và ngồi xún nói cổng tôi tôi không nghe cứ bướng đi qua đi …anh nắm hai tay tôi choàng qua cổ khó khăn nâng tôi lên và nói:
-Ôm cổ không thì té đó nha…-tôi nắm tay ôm cổ anh vì không mún bị thương nữa anh thì lấy hai tay nâng hai chân tôi lên vào tới nhà tôi thấy Trướng đang hâm đồ ăn có vẻ như cậu ta ciết tôi về nên nói:
-Anh Bảo bướng bỉnh về rùi à, làm gì đài anh tôi ngồi ngoài sương cả hai tiếng trời z hum nay sinh nhât anh về nhà mẹ thì không vui còn về nhà mình thì gặp câụ nữa chứ…
-Thoay Trường em đừng nói nữa anh không mún nói về chuyện nhà mình nũa nha…em hâm đồ ăn lại đi rùi dọn lên nhe anh nôn ăn đồ ăn của Bảo nấu quá hà…mà Bảo lên thay đồ đi đồ em củng dơ hít rùi còn gì…-anh nói
-Không anh hem mún nói chuyện với với Bảo xíu-Trường nói
-Ừ anh lên tắm cái xún nhe-
Trường kéo mạnh tôi …:Cậu nha tối nay tôi sẽ xử cậu tôi bướng nhe giờ thì nhanh nhanh tắt đèn rùi khi nào anh ra bịt mắt anh nhe tôi lâý bánh ra..nhanh đi…
-cậu hay lắm tối nay tôi củng có chuyện muốn xử cậu đây …sinh nhật anh cậu xong đi…-tôi vừa đi vừa nói…nghe tiếng cửa mở tôi tắt công tắt đèn và đợi anh tới bịt mắt anh và nói: anh đi theo em nha từ từ thoay chân em còn đau lắm á…
-Tuân lệnh Vk…-anh nói thầm
-ê Trường nghe là anh chết vs em …chụt chụt chụt…-đang nói anh hun liền tôi ba cái củng may là tắt đèn chứ không…
-anh giỡn hoài nhe xong chuyện này đi rùi biết…anh ngồi xún và không hí nhe..-tôi cằng nhằn
-tôi chạy lại Trường hai người cừng hát bài “Chúc mừng sinh nhât”xong tôi lại bắt đèn, có vẻ anh cảm động lắm…ăn xong …công nhận hai an hem họ ăn chừa một thứ gì lun chắc đói lắm…
-v…à Bào Bào nấu anh số một nha…-Anh nói làm tôi hoảng hồn tưởng a kêu tôi bằng Vk chứ
-ừ củng ngon hehe-Trường hùa theo…
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F — Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ...Chi Tiết
Hum nay là sinh nhật lần thứ 7 của Bảo Nhân, Dũng và tôi tranh thủ sắp xếp công việc về tổ chức sinh nhật …...Chi Tiết
-ưm...ưm...nhanh nữa đi! Hàng loạt những âm thanh gợi tình vang lên khiến cho người nghe phải đỏ mặt. Bên trong căn phòng đầy sang trọn...Chi Tiết
Đời Callboy là một tự truyện chân thật của một "người trong cuộc" tự viết về mình....Chi Tiết