chuyện....ông lên ngủ cho mập đi ...
sặc..con này láo thật...may cho nó...tôi mà còn sức chắc bay lại vố cho nó mấy cái...
mở tủ lạnh ra...tôi lắc đầu ngán ngẩm ...toàn đồ tươi sống...nhìn con mèo loay hoay lật con cá qua lại mà ko biết làm gì...chắc phải chờ mẹ về mới ăn được...
mở dt ra...tôi bấm số búp bê....
_alo...
_l hả...
_uhm....- giọng buồn buồn của em ...làm tôi bắt đầu lo...
_h...l rảnh ko...
_có gì ko...
_wa...nhà t...nấu...à...ăn cơm ....
_ủa...mới 10 h ruoi mà...ăn som vậy...
_ừ thì...tại má đi vắng..còn t với con mèo....nên ăn sớm.....
_thôi...h ...l mệt...t ăn đi....
_uhm...vậy thôi.....
_uhm..thôi nhen....
_à...từ từ...
_sao t...
_ nấu cơm...mình...vo gạo...rồi...đổ nước sao....
_gì ? cơm gì....nấu cơm hả....
_uhm....
_trời...t...ko biết nấu cơm hả...
_biết...thì vo gạo...rồi đổ nước vào...nhưng mà nhiều hay ít....
_trời...ko biết nấu cơm mà mời tui qua ăn cơm ....lạy...thế h là chưa nấu phải ko.
_đang...nấu...
_sặc...thôi ngồi đó đi...tui qua liền....pó tay...chờ xíu nhen....
hehe...em đã mắc lừa...thật ra nấu nướng đối với tôi ko thành vấn đề...chỉ là dụ em qua thôi hehe...có người yêu mà ko nhờ thì nhờ ai nữa...chờ con quỷ mèo kia...chắc đến tết mới ăn được...
_ủa...anh kêu bà l wa hả...- nó cầm cái dao nhìn tôi...
_dạ vâng! chờ chị nấu xong chác tui chết đói...
_hihi...thôi..vậy hai người nấu nướng vui vẻ nhen..em đi ngủ lấy sức chút dậy ăn...thôi nhen...
_con này...láo thật...đứng đấy chờ l wa..hai chị em nấu đi...tôi mới đi ngủ...
_ko...em đi ngủ ...anh ở lại đi...- nó quăng cái dao xuống rồi phắng lên gác ....bỏ tôi lại với đống lộn xộn nó mới dọn ra................
....Sài gòn...những ngày đầu tháng 9...
những mơ tưởng kì vọng về những ngày trải qua trong giảng đường đại học đầy hoành tráng kiêu hãnh và ngọt ngào đặc biệt ở một thành phố sôi động hiện đại đầy hoa lệ như sài gòn đã nhanh chóng tan vỡ như bong bóng mưa...
...ngồi sau chiếc taxi đang đưa tôi và ba ra khỏi cổng trường ...chúng tôi đi đến một địa điểm nhà trọ mà người quen giới thiệu...đó là một chiều mưa rả rích ...vẫn là những hạt pha lê kết tụ từ ngàn dặm trên kia...nhưng cảm giác thật lạ lẫm...và choáng ngợp...cơn mưa hối hả phủ lấy khoảng không gian ngoài kia...rồi cũng tan biến đi thật vôi vàng...
càng lúc ...chiếc xe đưa chúng tôi rời xa trung tâm thành phố...những hàng cây xanh rợp bóng...tượng đài ...nhanh chóng khuất mất sau những tòa nhà cao tầng....xe vẫn lăng bánh...sự phồn hoa sang trọng h đã ở phía sau...những con đường đông đúc chật ních xe cộ bon chen và ồn ã của ko biết bao nhiêu âm thanh hỗn tạp làm tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang...xe dừng bánh...trước mặt là một nút thắt tạo ra bởi 1 " lo cốt" với ngổn ngang bê tông mà máy móc ...người sau thúc vào người trước...tiếng còi xe cãi vã...gã tài xế ngồi đằng trước cũng cố đập còi liên tục để góp thêm trầm bổng cho dàn hợp âm hỗn tạp ngoài kia...tôi quay sang nhìn ba...định mở miệng hỏi rằng " cái quái gì thế này " nhưng nụ cười của ba tôi đã trả lời cho tất cả những câu hỏi đang hiện hữu trong đầu tôi " welcome to Sài Gòn "
..đó là 1 phòng trọ..nằm sâu trong 1 con hẻm... những công viên rợp bóng cây xanh...những tòa nhà khu thương xá , khách sạn tráng lệ...cửa hàng rực rỡ pano đèn điện...những cô gái gợi cảm cuốn hút..tất cả ở đâu...tại sao...lại là môt căn phòng tồi tàn trống rỗng và những con người mỏi mệt vật vờ ngoài kia...Sài Gòn của tôi đây ư....
...mưa...
tôi kéo mền lên phủ kín đầu lại...chắc bọn muỗi hả hê lắm khi thấy một thằng nằm mãi lo khóc mà ko biết là đang bị chúng cắn ...ngứa râm ran...tôi ngồi dậy..mò trong vali chai dầu xanh của mẹ mua...
...mùi dầu gió...nồng nồng..ấm nóng...làm nước mắt tôi lại trào ra....mẹ ơi...mẹ xức dầu cho con đi...con ngứa lắm...con nhớ mẹ lắm...mẹ nghe con ko..
....
3 tháng trước đó ....
_t ơi... - tiếng em gọi ngoài cửa...tôi vội vã chạy ra...khuôn mặt tìu tụy với đôi mắt tấy đỏ của em làm tôi hơi giật mình...
_trời... - dắt xe em vào sân..tôi kéo em lại... - sao...vầy l...có gì buồn hay sao vậy...trời...mắt sưng hết rồi...l khóc hả...
_ko sao... - em quay đi...
_ko sao gì mà ko sao...có gì nói t nghe đi .
_ko sao mà... -em bỏ vào trong nhà....
...
_ nấu gì chưa...nấu cơm chưa...
_rồi...t mới bắt cơm...
_đồ ăn nấu chưa
_ chưa...thôi bỏ đi...lại đây t coi...có gì nói cho t nghe đi l...sao hốc hác vậy....- tôi kéo em vào lòng...ko thể lạnh lùng thêm được nữa...em gục đầu lên vai tôi nghẹn ngào...
_ t làm vậy thật hả t...sao t...l có lỗi gi với t ko....
cổ họng tôi nghẹn đắng...chắc em đã biết tất cả...tôi cũng ko biết nói gì hơn...gục đầu lên vai em...tôi than thở...
_ t ko hiểu sao lúc đó mình lại định làm thế....cũng vì ghen tuông mù quáng...l hiểu cho t chứ...nhưng mà từ lúc mất l....t mới biết t yêu l như thế nào...l hiểu ko...t có thể làm tất cả vì l mà...l biết mà phải ko...
trên đôi mắt muộn phiền của em...nhưng giot nuoc mắt đã cạn...chỉ có những ấm ức u buồn hoang mang ko thể thốt nên lời...
_l...ko cần phải nói gì nữa....nếu...bây h...l nghĩ...điều t làm là ko thể tha thứ được...thì l có thể tránh xa t...và t ...ko có oán trách l lời nào đâu...t biết những hành động t định làm và đã làm...rất khốn nạn...rất ghê tởm...và t sẽ cắn rứt ân hận đến suốt đời ...t...thà ko ở bên l còn hơn để l phải chịu đựng môt kẻ như t.....
...em nhìn tôi...đầy căm giận....đưa tay lên....tôi nhắm mắt lại..chờ cú tát của em....
_đồ...khốn nạn..gây lỗi lầm...rồi lại định bỏ đi à...- em nắm lấy cổ áo tôi...giật tới giật lui đầy giận dữ...cơn giận ...bùng lên trong mắt em...nnhững lời oán thán...thốt ra từ cổ họng yếu ớt...từ trên khóe mi..dòng nước mắt tuộn trào...
gục đầu lên ngực em...tôi khóc...
_anh yêu em lắm....anh ko muốn đi đâu cả...anh muốn được bên em mãi mãi l à....nhưng ...mà...
_ko nhưng gì cả...mãi mãi là mãi mãi...anh nợ em nhiều lắm...đừng đi nghen anh... - nước mắt em tuôn rơi lã chả...em trở lại thành một búp bê ngây dại trước nước mắt của tôi...
_em tha thứ cho anh ko...
_ko...vì em tha thứ...anh sẽ thanh thản....rồi bỏ em đi à....em muốn anh phải mang nợ em suốt đời...
chúng tôi gục đầu lên nhau...khóc rấm rức ...bầu ngực nóng hổi của em...áp lên mặt tôi...nước mắt ..hòa trong nước mắt...mặn đắng bờ môi....
kéo em nằm xuống...hai bờ môi khô đắng chạm vào nhau...để rồi vị ngọt của tình yêu thấm đẫm trên đầu lưỡi...chúng tôi xiết chặc nhau...vì một tình yêu đang đứng bên vực thẳm của số phận...vì tất cả những gì..chúng tôi đã có......
....
mùi hành phi thơm lừng làm tôi tỉnh dậy...nhìn vào nhà bếp...em đang xào nấu gì đó...con mèo đứng loay hoay bên cạnh cười cười nói nói...
_ủa...ai dạy chị l nấu ăn vậy...
_.mấy chị cùng nhà với chị chứ ai...ủa..mẹ em ko chỉ em nấu hả...
_hihi có nhưng mà...nấu 1 lần sợ tới giờ luôn...hihi..
_sao sợ...
_thì...lúc đó...đứng coi má nấu...xong lúc má bắt chảo dầu lên rồi đi nghe điện thoại....em ..ngứa tay...cầm con cá bỏ vô....hihi..dầu bắn tùm lum
_trời...rồi sao
_thì...phỏng tay...xong từ đó sợ quá ko dám đụng tới bếp nữa...hihi....mà chị hay thiệt nhen..lúc nãy dầu bắn..màsao thấy chị ko đau hả...
_hihi...sao ko đau...nhưng mà quen rồi....lúc trươc cũng như em...mỗi lần bỏ cá hay gì vô chiên...là
Số là hồi cấp 3, e cũng nghịch ngợm chơi bời,học hành chểnh mảng lên khi thi đại học......Chi Tiết