hiếm hoi ông có mặt ở nhà sau những tháng ngày kiếm cơm cho anh em tôi. Với cha, có sáu chữ mà chúng tôi không bao giờ được quyền quên, “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”!
Tuy nghèo, tôi vẫn có thể khẳng định rằng gia đình mình sống rất hạnh phúc bên nhau.
Những ký ức quên – nhớ và không thể nào quên!
Có nhiều lần, trong cơn đói cồn cào của những ngày thiếu cơm hay của những lần ngồi co ro trong nhà tránh bão, sáu chữ cha dạy là những thứ tôi không thể quên nhưng lại không muốn nhớ. Những lúc ấy, tôi tự hỏi mình rằng, nếu sống gian dối, bẩn thỉu mà bụng được no, nhà cao cửa rộng vậy thì “sạch” làm gì, “thơm” làm chi?
Tuổi thơ với tôi là mảng ký ức mơ hồ, không rõ ràng và có quá nhiều điều không nên nhớ! Tôi không nhớ, hay nói đúng hơn tôi không muốn nhớ để mà kể về nó. Tôi chỉ mong sao mọi thứ cứ thế đều đặn trôi đi để tôi ngày ngày sau giờ học lại ra bãi cát ngồi cùng mẹ, cùng các thím ngóng ra biển đợi tìm bóng cha, bóng anh hai! Nhưng một biến cố bất ngờ ập tới làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của chúng tôi.
Năm ấy là một năm đầy giông bão. Gió giật từng cơn nặng nề như muốn xé nát căn nhà tranh xiêu vẹo của chúng tôi. Mưa to, gió lớn, thị xã không cho tàu thuyền ra khơi đánh bắt vì sợ tai nạn, cha không đi biển được. Chúng tôi đói đã ba hôm nay, trong nhà cũng đã hết gạo dự trữ, mấy ngày nay chỉ có cháo và nước để cầm hơi. Người lớn như chúng tôi thì còn chịu được vài ngày nữa nhưng mấy đứa em nhỏ thì làm sao? Mẹ đã nhiều lần chạy vay mượn gạo từ khắp nơi nhưng nghiệt nỗi, xung quanh chúng tôi cũng toàn những người bữa no bữa đói, mượn ai bây giờ? Đói quá thì đầu gối cũng phải bò, một liều, ba bảy cũng liều, cha và anh hai quyết định cùng vài người trong làng chài lén ra khơi để kiếm cái ăn.
Hôm ấy trời vẫn mưa rất to và gió lớn. Tôi, mẹ, hai đứa em ngồi trong căn nhà lá, nghe tiếng gió gào thét ngoài kia, vừa lo sợ nhưng cũng vừa hy vọng. Rồi, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập đi như chạy về phía nhà mình, tôi thấy cửa nhà mở bung. Anh hai đứng đấy, mình mẩy ướt sũng nước mưa. Tôi không còn nhớ mình đã nghe những gì từ anh, trong đầu tôi chỉ là những từ rời rạc: “Gió lớn… thuyền lật… không tìm được cha…”. Và hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là mẹ tôi gục xuống trong vòng tay tôi.
Mảng ký ức này, trong tôi không lưu giữ lại nhiều vì nó đau lắm. Cứ mỗi lần nhớ về nó, nỗi sợ hãi trong tôi lại cứ thế mà âm ỉ dày vò nên tôi cứ lướt qua nó nhanh một chút, như người ta cố gắng vứt bỏ đi những nỗi buồn không muốn gợi lại.
Bước trưởng thành!
Cha mất, gia đình tôi gồng mình lên chịu đựng sự đe dọa của cái đói. Mọi gánh nặng gia đình đều dồn lên vai anh hai! Mặc dù chỉ hơn tôi vài tuổi nhưng anh hai nhìn già dặn và chững chạc hơn tôi rất nhiều. Và từ cái đêm mưa gió ấy, gương mặt anh hằn lên sự khắc khổ của người làm chủ gia đình như cha ngày trước.
Mẹ cản. Anh hai cản. Tôi vẫn quyết bỏ học ở cuối năm lớp 10. Nhà tôi vầy, làm gì nuôi nổi ba đứa đi học? Tôi đành cãi lời mẹ, cãi lời anh hai, cũng là lời cha ngày cha còn sống để đi đến cùng cái ham muốn được san sẻ nhọc nhằn với mẹ, với anh hai và tìm được gì đó – Những thứ mà anh hai và giờ là tôi không thể làm hoặc không thể có, cho hai đứa em tôi!
Những ngày lênh đênh trên biển, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ… Chúng tôi vẫn chưa tìm được xác cha tôi. Anh hai và tôi phải nói và thuyết phục rất rất nhiều lần mẹ mới đồng ý để một tấm hình cha lên bàn thờ để ngày ngày hương khói. Nhưng anh em tôi biết rằng, trong lòng mẹ vẫn còn niềm hy vọng không bao giờ tắt rằng, ở một nơi nào đó, cha vẫn còn sống. “Có thể cha bây được người nào đó vớt lên rồi nhưng ổng bị mất trí, không nhớ về nhà này…” – Cứ hễ mỗi lần nhìn anh em tôi đốt nhang cho cha trước khi rời nhà là mẹ lại nói thế. Anh hai và tôi cũng chỉ biết lắc đầu cười buồn.
Đổi khác!
Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi đi, mới đó mà tôi đã đi phụ anh hai được ba năm. Có lần mẹ nói với tôi.
- Đi biển ngó chừng hợp với thằng ba. Hồi xưa ốm nhom, đi phụ anh hai mấy năm là bự chần dần, ra dáng đàn ông lắm rồi! Khi nào dắt bạn gái về ra mắt má đây?
Tôi bỗng đỏ mặt… Mấy năm nay, đúng là tôi đã có rất nhiều những thay đổi về ngoại hình, giọng nói, cũng như tính cách. Tôi hoang mang tự nhìn mình từ cái hình ảnh phản chiếu trong gương. Anh hai để ý thấy! Anh hai cười! Anh hai bảo đấy là dậy thì, là trở thành một người đàn ông đúng nghĩa – Theo cái kiểu dân dã và ít học của anh.
Nhiều lúc ra chợ mua đồ, có mấy cô gái cũng nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi bối rối cúi mặt lo nhìn những thứ mình đang mua. Bà bán hàng thấy vậy cũng lên tiếng chọc ghẹo.
- Cái thằng, đẹp trai làm chi cho gái nó nhìn rồi mắc cỡ…
Thời gian đó, trong lòng tôi có những sự thay đổi rất lạ, mà bản thân tôi lúc đó chưa biết gọi tên sự khác lạ đó là gì… Tôi chỉ biết nó rất khác, khác đến độ tôi không dám hỏi anh hai.
Cái khác đó… nó theo cái kiểu, tôi thích nhìn ngắm cơ thể nở nang của những người… cùng phái. Không hẳn là thích thú hay thèm khát nhưng tôi thích nhìn cơ thể của những người bạn trong làng chài, rồi thầm so sánh cơ thể giữa họ và mình. Và thân hình mà tôi ngưỡng mộ nhất chính là anh hai. Những lần tắm chung với anh sau khi đi biển về, lúc nào tôi cũng len lén nhìn anh hai. Nhìn những cơ bắp trên người anh căng lên dưới làn nước, rồi ước gì mình cũng có được một thân hình như thế…
Lúc ấy, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đang ghen tỵ và muốn có cơ thể hoàn thiện hơn thôi chứ không hề biết rằng đó là những nhen nhúm cho sự khác biệt về giới tính của mình.
Những suy nghĩ ấy cứ thế như đám mây lơ đãng trong tâm trí tôi, nhẹ tênh, nhưng vẫn luôn tồn tại. Cho đến một ngày nọ, tôi vô tình rơi vào tình huống để hiểu thêm về chính bản thân mình.
Một đêm như bao nhiêu đêm dài khác, tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe sân sau có tiếng lục đục. Tưởng là ăn trộm nhập nha hòng kiếm chác, tôi rón rén bước xuống đất rồi tìm khúc cây phòng thân và đi bắt trộm. Nhưng dợm bước xuống nhà dưới đã thấy dáng anh hai lui cui bới cơm.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại http://HotVkl.Sextgem.Com - Wapsite giải trí người lớn miễn phí.Hãy truy cập vào Wap thường xuyên và giới thiệu Wap tới bạn bè của bạn để Wap ngày càng phát triển nhé
----------------------------------------------
- Ủa! Sao anh hai ở đây giờ này?
- Anh mới đi biển về hồi khuya, đói quá nên xuống kiếm đồ ăn.
- Anh hai có nghe tiếng động ở sau sân không? Coi chừng ăn trộm.
- Trộm cướp gì, mày coi phim riết suy nghĩ lung tung. Thằng Phi bạn anh đi về chung, khuya quá không về nhà nên xin ngủ lại đêm nay, nó đang tắm ở nhà sau.
Người tên Phi mà anh hai nói, tôi có biết. Nhà Phi cũng gần chúng tôi, anh thường đi biển với anh hai, và có thân hình rất đẹp. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm tôi rùng mình, thôi thúc và rạo rực khó tả.
- Ừ, anh hai ăn cơm đi, em ra nhà sau đi tè cái. – Tôi nói cùng anh hai rồi nhanh chân rảo bước.
Tiếng xối nước rào rào vang lên nơi cái giếng sau nhà. Tôi bước nhẹ chân vì không muốn người đang xối nước biết đến sự xuất hiện của mình. Nép vào một thân cây, tôi hồi hộp đưa mắt nhìn về phía giếng.
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F — Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ...Chi Tiết
Hum nay là sinh nhật lần thứ 7 của Bảo Nhân, Dũng và tôi tranh thủ sắp xếp công việc về tổ chức sinh nhật …...Chi Tiết
Cho tác giả chia sẻ một xíu ...tác giả rất thích độc thể loại truyện này nhưng tg là trai thẳng 100% luôn....Chi Tiết
-ưm...ưm...nhanh nữa đi! Hàng loạt những âm thanh gợi tình vang lên khiến cho người nghe phải đỏ mặt. Bên trong căn phòng đầy sang trọn...Chi Tiết