hỏi thăm vài câu về gia đình, hoàn cảnh, tôi tình thật kể cho anh nghe về chuyện của mình, cũng như việc đây là lần đầu tiên lên Sài Gòn lập nghiệp. Đi được một lúc thì trời tối hẳn, thấy đi đã lâu nhưng chưa tới, tôi hỏi anh xe ôm, có phần hơi sốt ruột.
- Gần tới chưa anh? Sao em thấy mình đi lòng vòng hoài vậy.
- Trời ơi, địa chỉ xa thì mình phải đi lâu chứ sao chú em. Hết con đường này là tới rồi.
Nói rồi anh ta rẽ vào một con đường nhỏ, rất vắng vẻ và tối tăm, không có bóng xe chạy qua. Đi được khoảng nửa đường thì anh ta dừng lại, tôi lo lắng hỏi:
- Ủa, sao anh dừng lại giữa đường?
- Chú đứng coi xe, chờ anh chút. Anh tấp vào lề đường giải quyết một cái rồi đi tiếp, mắc tè quá.
Tôi đứng ngoài xe chờ đợi, nhìn anh xe ôm lịch phịch chạy vào vách tường loang lổ vệt vôi tróc ra từng mảng rồi “giải quyết nhu cầu sinh lý”. Xong việc, anh xe ôm đi ngược ra, mắt nhìn lom lom về phía tôi. Khi tới gần sát chỗ tôi đang đứng, hắn bất thần tống cho tôi một cú đá thật mạnh vào ngay bụng khiến tôi ngã khuỵu xuống đường, và trong lúc tôi còn chưa hoàn hồn, hắn ta đưa tay giựt cái giỏ xách của tôi rồi nhảy thốc lên xe, rồ ga chạy đi mất.
Mọi việc xảy ra trong vòng chưa đầy một phút, khi tôi loạng choạng đứng dậy, phủi bụi đất trên tay chân mình rồi bàng hoàng nhìn về con đường heo hút trước mắt. Tên xe ôm đã không còn thấy bóng dáng và chắc chắn rằng tôi cũng sẽ không tìm được hắn ngay trong lúc này. Vậy là coi như đi tong số tiền trong giỏ xách. Lúc chuẩn bị soạn đồ cho chuyến đi, mẹ dặn tôi rằng “Con đừng bỏ hết tiền vào bóp, trên Sài Gòn có biết người tốt người xấu thế nào đâu, lỡ mà có bị móc bóp vẫn còn tiền trong giỏ xách…” Nhưng ngờ đâu cẩn thận như thế để rồi bị giật mất cái giỏ xách, đúng là người tính không bằng trời tính. Khi đã biết chắc chắn rằng mình đã bị tên xe ôm lừa gạt và giật mất giỏ xách, không thể nào lấy lại được, tôi mới định thần, đưa tay lục lọi trong túi quần, túi áo và cũng may là còn lại mảnh giấy ghi địa chỉ của Tâm với mấy chục ngàn đồng.
Chân lang thang ra khỏi con đường vắng vẻ ban nãy, cứ thế tôi bước vô định trên những đường Sài Gòn tấp nập, không biết mình đang đi đâu và đi trong bao lâu. Tôi qua nhiều con đường, đèn vàng sáng đến lóa mắt, người nhiều tới mức nhức cả đầu. Có vài người chạy xe ôm hỏi coi tôi muốn về đâu nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi lẳng lặng đi tiếp, đứt tay rồi, có ai mà không sợ cầm dao. Cuối cùng khi chân đã mỏi rã rời, tôi dừng lại nghỉ ở một hồ nước lớn mà về sau mới biết là hồ Con Rùa. Thấy bên góc đường có xe bánh mỳ, tôi lại mua một ổ và lân la hỏi thăm bà bán hàng về địa chỉ chỗ Tâm trọ.
- Cái địa chỉ này tuốt dưới Tân Bình, từ đây xuống đó hơi xa à nha. Cậu có muốn đi thì để tui nói chồng tui chở cậu đi, ổng chạy xe ôm gần đây.
Tôi tính lắc đầu từ chối nhưng rồi ngẫm lại, giờ mình cũng chả còn cái gì để mà mất nên cũng liều để chồng bà bánh mỳ chở đi.
- Cậu đúng là xui, gặp ngay cái đám lừa gạt giựt đồ đó. Tụi tui chạy xe ôm đàng hoàng chân chính nhưng cũng bị đám giựt đồ đó làm cho mang tiếng, cậu có cần tui chở đi tới công an hay quản lý bến xe để nhờ bắt cái thằng đó không?
- Dạ thôi thôi… Mất không bao nhiêu tiền, với lại con lạ nước lạ cái lên đây, mắc công phiền phức lắm chú ơi.
- Cậu không chịu thì thôi nhưng thể nào ngày mai tui cũng tới bến xe để nói cho ban quản lý biết vụ này, để người ta biết mà còn chấn chỉnh, không cho đám giựt đồ đó ra tay hại thêm ai nữa. Tại có mấy người sợ phiền phức như cậu, không dám báo công an nên đám đó mới lộng hành như vậy.
Mới tới Sài Gòn vài tiếng nhưng tôi đã được gặp cả hai loại người tốt và xấu trong cùng một ngành nghề, và tự hỏi mình, rồi đây khi sống ở mảnh đất này, tôi sẽ còn gặp bao nhiêu con người thuộc bao nhiêu dạng khác nhau?
Chương 3: Cạm bẫy
Edit : HotVkl.Sextgem.Com
Công việc giữ xe của tôi tại quán ông Bảy vẫn cứ thế mà tiếp tục với những chuyện buồn vui của cuộc đời. Có lần, một ông khách say đến mức không biết trời trăng gì, ra đến bãi gửi xe thì té chổng cẳng. Tôi vừa xốc ông ta dậy thì cũng là lúc ông ta ọe lên vài tiếng, rồi ói ngập ngụa vào người tôi. Mùi bia, mùi thức ăn và đủ thứ mùi mà tôi không thể diễn tả bao lấy cơ thể, thật kinh khủng. Tôi lấy cái khăn lạnh, lau sơ sài những dấu tích còn lại của bãi chiến trường rồi nhanh chân chạy ra lấy xe cho khách. Hôm đó lại là cuối tuần, người ta đi ăn nhậu nhiều, quán đông, khách ra vô nườm nượp, muốn đi thay cái áo cũng không có thời gian. Một cô gái ăn mặc rất thời trang, áo thun kéo lệch một bên vai, quần jean cực ngắn, bước ra khỏi quán, hất hàm về phía chiếc xe đắt tiền rồi quăng cho tôi cái thẻ xe. Trong khi lật đật lo lấy xe thì đã nghe thấy :
- Anh Bảy, hết người mướn rồi sao anh mướn ăn mày vô giữ xe, thằng này nó ngủ dưới ống cống hay bãi rác mà hôi dữ vậy.
Nói xong, con nhỏ bước nhanh chân tới xe mình, mở giỏ xách lấy ra chai nước hoa rồi xịt liên tiếp vào cái yên xe, đặt mông lên rồi chạy đi mất. Ông Bảy thì cũng đang kề sát mũi vào người tôi, khịt khịt vài cái.
- Mày làm cái gì mà người chua lè, mắc ói vậy. Đi vô trong kia kêu thằng Mạnh ra đây coi xe rồi đi thay cái áo khác, tắm rửa giùm tao. Hôi rình như vầy ai mà dám vào ăn uống.
Tôi lủi thủi đi vào trong, luồn lách qua những bàn thức ăn đặt san sát nhau. Mỗi khi đi ngang qua đâu, vài ba người lại khịt mũi, lấy tay che ngang miệng. Họ làm tôi càng lúng túng, cuống cuồng kiếm thằng Mạnh rồi chạy một mạch về nhà.
Đêm hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nhận được lằn ranh giữa giàu và nghèo rõ rệt như vậy. Trước đây ở quê, nghèo chỉ có nghĩa là đói, còn ở Sài Gòn, nghèo còn có nghĩa là nhục. Tôi muốn khóc nhưng rồi tự nhủ, khóc làm gì? Khóc liệu có thay đổi được gì? Khóc liệu có thể khiến tôi quên đi sự nhục nhằn mình đã chịu không?
- Đã xác định đi làm kiếm sống thì có nhục, có tủi cũng phải chịu thôi, quan trọng là đồng tiền. Mày đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.
Tâm nói rồi vỗ nhẹ vào vai tôi như cố truyền thêm cho tôi sức mạnh, hay như cố vỗ tan đi chút nhục nhã còn đang luẩn quẩn bao quanh. Lại một đêm Sài Gòn trắng đèn.
***
Tôi tiếp tục lầm lũi ở quán nhậu của ông Bảy, dần dần cũng quen với cách đối xử của những kẻ khinh khi người nghèo. Bàn tay có ngón dài ngón ngắn thì con người cũng có kẻ tốt người xấu. Và ở quán nhậu, cũng có rất nhiều người khiến tôi chú ý.
Đó là một nhóm thanh niên, chừng năm đến bảy người hay đến quán vào lúc chiều tối. Mặc dù chưa có nhiều khái niệm về đồng tính, gay hay bóng nhưng qua cách ăn mặc, nói chuyện và nhất là cách xưng hô “mấy bà, mấy má” của họ, tôi hiểu được họ thuộc về giới nào. Sau khi tiếp xúc với nhiều người nhìn tôi như một thằng ăn mày thì những người này lại cho tôi cảm giác vui vì được trân trọng. Họ thích tôi ra mặt, mỗi lần vào gởi xe đều chọc ghẹo vài ba câu.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại http://HotVkl.Sextgem.Com - Wapsite giải trí người lớn miễn phí.Hãy truy cập vào Wap thường xuyên và giới thiệu Wap tới bạn bè của bạn để Wap ngày càng phát triển nhé
----------------------------------------------
- Đẹp trai vậy sao đi giữ xe vậy em? Về ở với “chị”, “chị”
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F — Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ...Chi Tiết
Hum nay là sinh nhật lần thứ 7 của Bảo Nhân, Dũng và tôi tranh thủ sắp xếp công việc về tổ chức sinh nhật …...Chi Tiết
Cho tác giả chia sẻ một xíu ...tác giả rất thích độc thể loại truyện này nhưng tg là trai thẳng 100% luôn....Chi Tiết
-ưm...ưm...nhanh nữa đi! Hàng loạt những âm thanh gợi tình vang lên khiến cho người nghe phải đỏ mặt. Bên trong căn phòng đầy sang trọn...Chi Tiết
No one has commented yet. Be the first!